THƠ HUY VŨ

NGƯỜI NGỒI ĐÓ
Thơ Huy Vũ
Người ngồi đó
trang nghiêm
tư lự
Người ngồi đó
trầm ngâm
nhìn theo lịch sử
Trang sách trên tay
cuốn tròn xa vời
Nét mặt thép đanh
lắng nghe dòng nước
cuồn cuộn trôi
Kìa !..
Lớp lớp hàng hàng
hiên ngang lẩm liệt
Tiếng thét quật cường
bừng bừng
hồn Việt.
Tầt cả hiên ngang
ngàn trước với ngàn sau
Tất cả hòa nhập
rồi loãng tan
vào hùng ca Việt Sử
Người vẫn ngồi đó
trầm tư định hướng
Phải làm sao
LÀM LẠI CON NGƯỜI
Cách Mạng Tâm Thân từ đó
vào đời
Người vẫn đó
an nhiên
tin tưởng
Người vẫn đó
lớn bồng lên
thành thần tượng
Mỉm cười trong tình Võ Đạo đời đời !
TẤT - CẢ - CHÚNG - TA - LÀM - LẠI - CON - NGƯỜI !
|
ÁNH SÁNG NHÂN LINH
Nghiệp Sáng Tổ liên thông trời đất
Nghĩa sư môn cao ngất trụ hình
Núi sông bát ngát thanh bình
Ấm no dàn tỏa, ân tình chứa chan
Khơi truyền thống mênh mang hào khí
Hướng ngàn sau nối chí người xưa
Cùng nhau hưng nước, thịnh nhà
Mở nguồn Nhân Võ Đạo, Ta - vì - Người
ĐỂ LẠI
Qua sông để lại chiếc thuyền
Chia tay để lại chút duyên tao phùng
Ngọt cay thấm đậm tâm hồn
Mấy ai lưu lại tiếng thơm cho đời
Vọng vang, vang vọng bạn ơi !
Ngàn xưa in dấu cho người Ngày - Sau
VỮNG MỘT NIỀM TIN
Đất nước vào xuân mấy độ rồi
Niềm tin chiếu sáng đóa hồng tươi
Cúi đầu nhìn xuống còn xanh đất
Ngữa mặt trông lên vẫn thắm trời
Nội ngoại đồng tâm thành qủa đạt
Đông Tây hợp xướng đạo - đời vui
Thưởng hoa xuân nở vườn nhân ái
Hương sắc nghênh phong bát ngát cười.
XUÂN NGUYÊN
Một lòng hiến ích dựng tương lai
Luyện võ rèn tâm góp trí tài
Gọi gió trùng dương truyền sức sống
Khiến trăng đỉnh núi triệu ban mai
Dấn thân hội ước vòng tay lớn
Tĩnh tọa tham thiền dẫn ý khai
Thế giới vào xuân hoa đạo nở
Hào quang tỏa khắp hiệp nhân đài.
XUÂN CẢM
Mừng xuân thêm tuổi, lớn niềm vui
Trọng trách chung lo nhẹ gánh rồi
Nét bút tài hoa càng đỏ thắm
Càng mai quân tử rộ vàng tươi
Trăng thanh vẫn nhớ ai mài kiếm
Núi biếc nào ngăn khách vọng khơi
Mây trắng phiêu bồng ươm nắng mới
Giao duyên tương đắc chuyện đầy vơi.
XUÂN HỨNG
Thêm một lần xuân đến nữa rồi
Vườn cây hoa lá rộn niềm vui
Tâm tình nẩy nở theo năm tháng
Nhân nghĩa rèn trui suốt cuộc đời
Núi đó, rừng kia còn nhắc nhở
Chuyện xưa, tích cũ chửa pha phôi
Góp tay xây dựng xiêu thành vững
Vun xới cành non cũng nẩy chồi.
CÒN, MẤT
Người bảo: Họ có đủ
Ta thấy: Mất cả rồi
Người cười: Ta mất hết
Ta đáp: Còn đó thôi
Khóc cười, họ nói sống
Ta nghĩ: Chết lâu rồi
Có những người tuy chết
Vẫn sống mãi đời đời
Có không là một đó thôi
Có không ? kết thúc cuối đời là không
Có không như nước theo dòng
Chỉ nhân nghĩa mãi còn trong lòng người.
TÌNH MẸ CON
Thơ Huy Vũ (đã được Cao Văn Cát phổ nhạc)
Từ lúc lọt lòng
Cất tiếng chào đời
Mẹ bế mẹ bồng
Mẹ nựng yêu con
Khúc khích mệ cười
Con nhoẻn miệng cười
Nụ cười tươi như hoa
Lung lung đưới ánh mặt trời
Như chim ca đón gió ngàn khơi
Nụ cười ròn rã vui tươi
Hòa cùng với tiếng ru hời trẻ thơ
Mẹ là tiếng sóng xô bờ
Nhắc ai giấc mộng hảihồ thanh xuân
Mẹ là tiêu khúc thiên thai
Thiện căn chỉ dẫn lối ai muốn gần
Mẹ là đời sống thanh cần
Dạy ai phải biết vì dân hội thề.
Vào một chiều mùa thu mây nhiều
Nhìn mẹ hiền kính yêu
Lòng vọng theo hình mẹ yêu
Chiều tà bóng chim vượt đèo
Suối nhạc trầm vẳng tiếng tiêu
Mẹ hiền ơi ! Mẹ hiền ơi !
Lòng mẹ yêu con ngàn sao rúng động
Lòng con yêu mẹ biển trời mênh mông.
1980
