Ôi!  thương quá những mầm non vươn sức sống
  
Giữa cuồng phong, bảo táp , mưa sầu !
  
Và thương những áng mây trôi phiêu bạt
  
Nhớ trời Ðông .. nhưng chẳng biết về đâu !
  
Ôi ! thương quá những nụ hồng khởi sắc
  
Ðược bùng ra trong sinh cảnh đau thương
  
Ôi! thương quá những nụ cười, ánh mắt
  
Nhìn tương lai, chưa thấy sóng trùng dương !..
  
Ôi ! thương quá những cánh tay sinh lực
  
Và buồng tim rung động trước quê hương
  
Nhưng tâm tình, vẫn còn nhiều ngõ ngách
  
Nếp tư duy chưa đủ để lên đường !
  
Ôi ! thương quá những con người bừng rực
  
Muốn đấu tranh, mà chẳng biết đấu tranh
  
Lửa say mê đốt tiêu tan tâm thức
  
Khi giờ thiêng chưa nổi trận tung hoành !
  
Ôi ! thương quá kẻ nhốt mình trong bóng tối
  
Trong gian nhà chật hẹp, tị hiềm
  
Muốn ra ngoài ngấm trăng cao vòi vọi
  
Mà đường ra không tự nhấc mình lên !
  
